Bên cạnh đó, HLV Quốc Tuấn cũng bổ sung тҺêм мộт số cầu thủ ċó phong độ xuất sắc тại các giải trẻ мới đây. Đáng chú ý ℓà thủ môn xuất sắc nhất VCK U15 quốc gia 2022 Nguyễn Bảo Ngọc, cầu thủ xuất sắc nhất VCK U15 quốc gia 2022 Vương Văn Tùng.
Tuchel nhận giải HLV xuất sắc nhất châu Âu mùa 2020/21. Lịch thi đấu Ngoại hạng Anh 2021/2022 Bảng xếp hạng Ngoại hạng Anh 2021/2022. Theo công bố của UEFA, Tuchel nhận được tổng cộng 378 điểm, trong khi Mancini - HLV trưởng tuyển Italia - có 292 điểm, còn Guardiola sở hữu 198 điểm.
Chương 351: Phòng ngừa chu đáo. "Đệ tử tuân mệnh.". Đàm Vân chậm rãi mà nói: "Tại chúng ta Thiên Phạt Sơn Mạch trung bộ địa vực, tam lưu, Nhị lưu, nhất lưu tu tiên tông môn nhiều đến hơn ngàn.". "Những tông môn này vô luận là khí, phù, đan, trận thuật tạo nghệ
Câu lạc cỗ bóng đá Tây Ban Nha đã có được những thành tựu đáng kể từ thời điểm thành lập. Đội hình Atletico Madrid sẽ tập hợp phần nhiều thủ môn xuất sắc đẹp và số đông danh thủ trên cầm giới. Là nơi hội tụ những khôn cùng sao và cầu thủ khét tiếng được
Mặc dù vậy, đội hình tiêu biểu tại FIFA The Best 2021 vẫn tạo ra sự tranh cãi rất lớn ở nhiều vị trí. Đội hình tiêu biểu của FIFA The Best 2021. Trước tiên, ở vị trí thủ môn, dù được bất chọn là "Thủ môn xuất sắc nhất năm" nhưng Edouard Mendy lại vắng mặt trong
.
"Phàm là người từng trải, nào có ai tránh được đôi chút nuối tiếc, có ai không ôm nuối tiếc mà tiếp tục sống ... Những điều nuối tiếc này, giống như từng bậc thang, người sáng suốt sẽ giẫm lên đó, tìm con đường tốt đẹp hơn phía trước. Còn như đôi mắt thiển cận, chỉ chăm chăm phóng đại nuối tiếc cỏn con này, thì đừng mong có thể nhấc chân bước qua được nó." Đây là câu chuyện về một cô gái sau khi gặp ác mộng tỉnh dậy thấy mình bị treo cổ ở nơi hoang vu, cùng một chàng trai gánh trên lưng 18 sinh mạng, về hai kẻ vốn phải là hai đường thẳng song song, lại vì cõi u minh an bài mà gặp gỡ. Đây cũng là câu chuyện xoay quanh sa mạc mênh mông cát vàng, quanh Ngọc Môn quan cô quạnh trong truyền thuyết, là câu chuyện nồng ấm tiếng cười, cũng thấm đẫm nước mắt, mỗi sinh vật ở đó đều phải vật lộn với số mệnh của riêng mình. Một nam, một nữ, cùng một tòa thành, tưởng chừng hoàn toàn xa lạ, lại tựa như có ngàn vạn ràng buộc vào nhau. *** Lần này A Tử quay về với các với một bộ truyện vô cùng đặc sắc mang màu sắc huyền bí. Nếu như bạn là một mọt truyện, đặc biệt là một fan của thể loại huyền bí linh dị thì chắc chắn bạn không thể bỏ qua Vĩ Ngư và các tác phẩm của cô. Và đặc biệt là Tây Xuất Ngọc Môn này đây. Câu chuyện lần này Vĩ Ngư mang đến cho chúng là một câu chuyện về một chàng trai gánh trên vai 18 mạng người và một cô gái bị mất đi kí ức và tỉnh dậy lúc đang bị treo cổ trên một thân cây. Câu chuyện bắt đầu từ một rạp hát múa rối bóng trong một con hẻm nhỏ ở Tây An tấp nập khách tứ phương. Đó là một chàng trai trẻ trung phải ẩn mình sau lốt già nua yếu ớt của ông cậu mình, tiếp nối nghề múa rối bóng truyền thống của gia đình và tiếp tục chuỗi ngày sống chán ngán buồn thương và cô độc. Có lẽ mọi người đều thắc mắc, tại sao một người con trai đang ở độ tuổi nhiệt huyết nhất của trẻ, đáng lẽ phải sống rực rỡ chói chong đầy năng lượng như ánh mặt trời lại giả trang thành ông cậu gần đất xa trời của mình rồi chui vào góc tối tăm sau sân khấu để làm người điều khiển rối bóng. Đã từng, Xương Đông đã từng chói chang rực rỡ và nóng bỏng như ánh mặt trời trên các vùng đất sa mạc đầy nắng gió và cát vàng mênh mông. Trước kia người ta gọi anh là “Nanh Sa”, chiếc răng nanh cắm xuyên qua sa mạc, nhưng thú thật mình thích gọi anh ấy là “Vua Sa Mạc” hơn, bởi vì không vùng sa mạc nguy hiểm nào anh ấy không vượt qua, với sự hiểu biết sâu rộng về sa mạc, cường tráng bản lĩnh, cộng thêm máu liều táo bạo của tuổi trẻ anh trở thành một người dẫn đường hàng đầu mà bất cứ một đoàn thám hiểm sa mạc nào cũng mong được anh là người dẫn đường. Nhưng cái danh Nanh Sa hẳn như 1 cái răng nanh xuyên qua tim anh, giết chết 19 mạng người, 17 người là đoàn thám hiểm cuối cùng mà anh nhận dẫn đoàn, 1 người là người vợ sắp cưới mà anh yêu thương nhất, và người còn lại chính là bản thân Xương Đông, sau biến cố này, anh giống như một cái xác không hồn, chỉ vì quyết định hướng đi bị lệch, dẫn đến một kết cục thảm cảnh, cả đoàn không một ai sống sót, người yêu mất, sự nghiệp của tan thành mây khói, bị người đời sỉ vả. Sau khi bán hết gia sản của mình, bồi thường cho gia đình của các nạn nhân, anh đến Tây An nương nhờ người cậu của mình, sau khi ông mất, anh tiếp tục chui vào góc tối dẫn dắt các linh hồn rối bóng như một cách cho bản thân một động lực để sống tiếp, sống không phải vì tương lai tốt đẹp hơn đang chờ anh, mà là sống để chuộc tội, sống để tự trừng phạt chính mình. Cho đến một ngày, một cô gái xinh đẹp bí ẩn mang theo 1 tấm hình chụp lại thi thể của người yêu anh, đến xé tan cái bức màn đêm tối và lô anh đi tìm kiếm sự thật về thảm án 2 năm về trước. Còn về Diệp Lưu Tây, một cô gái bí ẩn, mất trí nhớ, tỉnh dậy trên một cái cây và đang bị treo cổ, trong túi tùy thân chỉ có một vài tấm ảnh, và 1 chiếc cốc Đầu thú mã não là hàng cổ hàng hiếm. Nếu như gọi Xương Đông là nguyên nhân trực tiếp của chuyến hành trình đi vào Ngọc Môn Quan thì Diệp Lưu Tây chính là nguyên nhân sâu xa của chuyến hành trình này và cả thảm án Sơn Trà Đen nữa. Ấn tượng đầu tiên về Diệp Lưu Tây là một cô gái xinh đẹp, tiếp theo là bản lĩnh không thua kém cánh đàn ông, và tổng xuyên suốt bộ truyện, ấn tượng cuối cùng là một Diệp Lưu Tây lòng dạ bao la nhưng tàn nhẫn đến đau nhói lòng. Thực ra nếu mà để nói về Lưu Tây thì không thể nói gì nhiều được, cũng không biết nói nhiều. Diệp Lưu Tây trước và sau khi mất trí nhớ giống như tách ra thành hai phân thân như trong truyện Bán Yêu Tư Đằng cùng tác giả. Diệp Lưu Tây sau khi mất trí nhớ mềm lòng nhẹ dạ hơn rất nhiều so với trước kia, dù cho bản chất tính cách không thay đổi mấy, chẳng hạn như cách cô xử lý tên dê xồm ở Tây An, hay cách cô tự đối với bản thân để tìm lại trí nhớ, thật sự đến đoạn đó, ruột mình quặn thắt lại, tay lạnh toát không cầm nổi quyển sách mà phải đặt xuống bàn để đọc tiếp. Nhưng cô đối xử với đồng đội mình rất khác xưa, những đồng đội bây giờ, cô dành cho họ tình cảm nhiều hơn rất nhiều so với người lúc trước. Dạy võ một cách cực tấu hài cho bạn Đường Mập, chăm sóc tận tình cho cái đầu bé nhỏ bị thương của bạn Đinh Liễu, quan tâm đến tình cảm yêu đương của bạn Liễu và bạn Cao Thâm, và hơn hết tình yêu bỗng dưng nảy nở với Xương Đông, nói thật mọi đừng cười, A Tử đọc hết hai tập truyện không bỏ sót một chữ nhưng không thể nhớ được hai người này bắt đầu yêu nhau từ lúc nào, tình yêu của hai người rất tự nhiên, không màu mè, cũng không gượng gạo, và cũng không mờ nhạt như trong một số truyện khác của Vĩ Ngư, A Tử đọc Bán Yêu Tư Đằng và Chuông gió của Vĩ Ngư rồi, cảm thấy hai truyện trên khá hay nhưng đào sâu các chi tiết kì bí linh di, xen lẫn âm mưu, ân oán cổ kim, thật sự không hề chú ý đến tình cảm nam nữ của hai nhân vật chính như trong Tây Xuất Ngọc Môn. Trong Tây Xuất Ngọc Môn lần này, Vĩ Ngư đã cho người đọc cực kì thỏa mãn khi nêm nếm các gia vị một cách vừa đủ để làm dậy lên mùi hương của tình yêu nhưng vẫn giữ trọn vẹn được vị ngon của nguyên liệu chính là kì bí linh dị và thêm một chút không khí lữ hành, đó là cách nấu rất riêng của Vĩ Ngư mà không ai có thể bắt chước được. Tây Xuất Ngọc Môn lần này thật ra thiên về âm mưu ẩn dấu, đo đếm nhân tâm, cuộc chiến giai cấp nhiều hơn là kinh dị, các yêu quái dù có loài hung ác, có loài hiền lành nhưng trong truyện này chúng hiện lên dưới ngòi bút của Vĩ Ngư một cách rất gần gũi, khi bạn đọc truyện có thể đọc xong về 1 loài yêu quái nào đó và nhìn quanh quất xung quanh mình xem có gì kì lạ không, rất kích thích . Suýt tí nữa mà quên một điều A Tử hơi bị thích trong Tây Xuất Ngọc Môn, đó là khả năm làm việc teamwork của team Đông Tây cực mạnh, từ khi bước vào trong quan nội, có rất nhiều phe kinh hiểm tưởng suýt chết nhưng với khả năng phối hợp ăn ý đến khó tin giúp cả 5 người trong team thoát chết 1 cách thần kì, có hai cảnh mà A Tử ấn tượng nhất trong truyện, cảnh đầu tiên là lúc mới vào Ngọc Môn Quan, chiến đấu với xác sống ở gò yardang, đó là lần đầu tiên cả đội phối hợp với nhau, tình cảm gắn kết mọi người bắt đầu từ đó, và cảnh thứ 2 là đi trộm tài liệu, đó là đoạn thót tim hồi hộp nhất trong truyện, Đinh Liễu gây chú ý đánh lạc hướng, Cao Thâm một mình đóng 2 vai gây nhiễu địch, Đường Mập dẫn gà đi gây hỗn loạn, và tất nhiên Đông Tây kết hợp một màn trộm đồ gay cấn nghẹt thở như Phi vụ thế kỷ luôn. Dành một chút xót xa cho người con trai ở ngoại truyện, A Tử không khóc cho anh ấy mà chỉ thấy lòng buồn xót xa, Lưu Tây gặp anh là “đúng người, sai thời điểm”, lúc anh gặp chị ấy là lúc lòng chị ấy lạnh nhất, là lúc cuộc sống khắc nghiệt là tôi ra một Lưu Tây lạnh lùng tàn nhẫn, lòng cao chí xa. Xương Đông là khoảnh khắc “đúng người, đúng thời điểm” của chị ấy, lúc cả tâm lẫn tình của chị ấy như một tờ giấy trắng, giống như chị đang làm lại cuộc đời mới. Cho nên không có gì phải buồn đâu ạ, số phận khắc nghiệt với anh ở kiếp này, nhưng sẽ đối xử dịu dàng hơn với anh ở kiếp sau, rồi anh sẽ có được cô gái của mình, vậy nên hãy cứ chúc phúc cho cô gái anh yêu ở kiếp này tìm được hạnh phúc nhé. Dành thời gian một chút để nói về chị Hàn Vũ Phi, dịch giả của truyện này, thật tâm mà nói, em chưa đọc truyện chị dịch nhiều lắm, em chỉ đọc vài bộ của Vĩ Ngư và Cửu Nguyệt Hy do chị dịch thôi, và em thấy gu chọn truyện của chị khá tốt, dù các truyện chị chọn chỉ dừng lại ở một vài tác giả, nhưng các cốt truyện không theo lối mòn, mỗi truyện đều có đặc sắc riêng không khiến người đọc nhàm chán. Về văn phong thì em không nhận xét gì nhiều, bởi vì nếu không phải là người hiểu sâu về lĩnh vực ngôn ngữ và văn học thì chẳng dám nhận xét là hay hay dở, chỉ có thể nói là văn phong của chị rất hợp với cách đọc của em. Nói tóm gọn lại đây là một bộ truyện đáng đọc. Hy vọng các bạn yêu ngôn tình đừng bỏ lỡ. – A Tử Ngôn Tình Review Confession *** Tây An. Một dải tường thành cổ bao quanh khu vực trung tâm thành thị, chính giữa khu trung tâm là một cổ lâu, phía sau thành lâu là một khu phố trải dài, cho dù sầm uất hay ế ẩm, bất kể tháng nắng hay ngày mưa, nơi này mỹ thực luôn dồi dào, du khách luôn tụ more… Khu phố này tên gọi phố Hồi Dân, nổi tiếng với danh hiệu “Quảng trường văn hoá mỹ thực”, “Đại biểu cho phong thổ Tây An”, hay là “Nơi nhất định phải đến của Tây An”. Dân cư đông đúc, tấc đất tấc vàng, các cửa hàng mặt tiền cố gắng chen chúc ra hướng đường chính —— nhưng mặt đường không đủ, đành phải quay mặt vào các hẽm nhỏ, chỉ cần bày ra trên đường mấy tấm biển hiệu, bên trên viết vài chữ như “Đi vào trong 15 mét” là được. Cách cuối phố khoảng chừng một phần ba chiều dài cả khu phố, có một con hẻm nhỏ, đầu hẻm b*n n**c ô mai, phía trên có treo tấm biểu hiệu “Kịch rối bóng, biểu diễn đúng giờ” Phía dưới dòng chữ có đính một con rối bóng hình dáng một cô gái, mặt mày yêu mị, vòng eo thon thả, phía sau đầu là mái tóc dài tết đuôi sam, động tác linh hoạt. Du khách nào hứng thú hay cảm thấy mệt mỏi, liền có thể thuận tay lấy bát ô mai, mua vé biểu diễn 10 đồng, xem được một vở kịch rối 10 phút. Sân khấu kịch rối không lớn lắm, ở ngoài trời khoảng 10 mét vuông, bày ra 3 cái bàn, trên tường treo các loại con rối đủ sắc màu, khách xem nếu thích, bỏ ra 50 đồng có thể mang về 3 con. Điều khiển rối bằng tay là một ông lão, tên gọi Đinh Châu, chừng 60 tuổi, tóc hoa râm, đi đứng không tiện lắm, nên không mấy xã giao tiếp khách, phần lớn thời gian lão chỉ ngồi sau bức màn sáng trên sân khấu, hai tay linh hoạt vừa điều khiển mấy con rối, vừa nhịp trống, tưng bừng múa ra vài câu chuyện xưa tích cũ. Có khi là vở “Kẻ bán hàng rong hý lộng đại tiểu thư”, hoặc là vở “Na Tra ba lần đáo Thuỷ cung” Đêm nay, kịch đèn chiếu 7 giờ bắt đầu diễn, mới 6h50 phút, dưới khán đài đã đầy người. Đinh Châu xốc màn sân khấu lên xem. Người xem đa số là cha mẹ dẫn theo con nhỏ, mấy đứa bé hầu hết đều ngồi không yên, mông nhấp nhổm, nhốn nháo ỏm tỏi “Khi nào mới diễn phim hoạt hình vậy?” Đinh Châu có thể đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì Sau khi bắt đầu diễn rối, mấy đứa nhóc này sẽ mất hết hào hứng, nhận ra kịch đèn chiếu khác xa so với phim hoạt hình, toàn là hát mấy câu ê a khó hiểu, thể nào cũng làm loạn một trận đòi về, người lớn sẽ quát mắng, bọn chúng sẽ lại vừa khóc vừa làm ầm lên. Trong lúc “gà bay chó sủa” như vậy, lão đành phải vận dụng giọng hát già nua của lão, cố gắng diễn cho xong vở kịch. Ngẫm lại đúng là chán, nhưng hầu hết con người ta sống ở trên đời, vốn hay chán như vậy. Bảy giờ kém hai phút, một cô gái trẻ ghé đến. Đinh Châu giật mình. Mời các bạn đón đọc Tây Xuất Ngọc Môn của tác giả Vĩ Ngư.
Chương 44Diệp Lưu Tây ngồi trên ghế lái phụ. Cô cau mày mở lớp băng gạc trên miệng vết thương, có lẽ do buổi sáng cô quá vội, không cẩn thận ảnh hưởng đến vết thương, miệng vết thương chưa khô lại, thậm chí còn rỉ nghe Xương Đông lên tiếng “Làm gì vậy? Miệng vết thương mỗi ngày đều nhìn một lần? Chẳng lẽ cô trồng hoa ngày nào cũng bới ra nhìn à?”.Diệp Lưu Tây chẳng thèm quan tâm, ăn - ngủ - ị, chuyện gì anh cũng xen xuống vết thương, dù sao cũng đã rỉ máu, làm thì làm đến cùng, cô dứt khoát tháo miếng gạc ra “Đến bao giờ mới lành được?”.Xương Đông đưa tay nâng mắt cá chân cô lên nhìn. So với tình hình khi mới bị thương ngày hôm qua thì chẳng khác là bao, điều tốt là hiện tại chỉ hơi rỉ máu, không tốt là cô làm không cẩn thận, miệng vết thương dính đầy bụi Đông đặt tay lên phía trên vết thương của cô khoảng nửa tấc, làm động tác cứa ngang “Vậy thì cưa luôn khúc này”.Diệp Lưu Tây nói “Anh muốn chết hả?”.Xương Đông cười lạnh “Xác muối cắt một nhát còn đau hơn đao chém, vết thương này của cô ấy à, nhanh thì hai ba tháng, chậm thì phải nửa năm mới khép lại. Vài ngày đầu rỉ máu là bình thường. Cô không thận trọng, xem ra là muốn cắt chân. Cũng tốt, cô có tên trong sổ, thân thể phải có đặc điểm đặc biệt mới dễ nhận dạng. Nghĩ thử xem, lúc đó cô tay trái xách đao, tay phải chống nạng, người ta chẳng cần xem sổ cũng nhận ra cô”. Dịch đoạn này mắc cười ghê =]].Diệp Lưu Tây nghiến răng, sau đó lại tủm tỉm cười như không “Anh giúp tôi băng lại đi”.“Băng xong rồi cô lại giật ra xem?”.Diệp Lưu Tây thề thốt “Lần này nhất định sẽ không như thế”.Xương Đông đành lấy hộp y tế ra, ngồi xuống giúp cô lần nữa xử lý vết trời dần lên cao, tuy nhiên vẫn chưa gay gắt đến mức không chịu đựng nổi, miệng vết thương ngưa ngứa nhưng không hề có cảm giác đau ra tự cô cũng băng bó được, tuy nhiên so với Xương Đông sẽ không thể tinh tế và chuyên nghiệp bằng. Anh vò nhẹ miếng bông gòn chậm rãi giúp cô phủi cát trên miệng vết thương, sự kiên nhẫn này hơn hẳn những người khác, song nghĩ lại thì cũng chẳng kỳ quái. Anh là một thợ thủ công khắc Rối bóng, lưỡi đao khắc xuống chẳng ít hơn vài ngàn lượt, anh cứ vậy kiên nhẫn ngồi khắc suốt hai năm ròng, một dao lại một dao, coi như ma luyện tâm Lưu Tây chợt nhớ ra một chuyện “Mà khoan, chúng ta bây giờ trực tiếp xuất phát à?”.“Ừ, giữa trưa thì đến Trấn trên. Cô có thể tắm rửa ở đấy. nghe nói tòa nhà chính của Trấn có mở khách sạn, có nước máy”.“Cứ vậy đi luôn à?”.Xương Đông cũng chẳng ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại “Không thì đi đâu?”.“Chuyện tối qua thì sao, chẳng lẽ coi như không có?”.Xương Đông dùng thuốc sát trùng lau qua miệng vết thương một lần nữa “Lop Nur chẳng hiếm chuyện quái lạ, chẳng lẽ cứ gặp chuyện gì lại chạy đi tra cứu nguyên nhân à? Bọn Hôi Bát chẳng phải đã nói đấy à, cứ trùm chăn kín đầu, ngủ một giấc là qua”.Anh là vì Khổng Ương và các thành viên khác mà đến đây, mục đích là tới Long Thành, thầm nghĩ cứ tiếp tục đi tới, trên đường có gặp chuyện kỳ quái thế nào anh cũng chẳng hứng thú.“Con Rối bóng khắc… chẳng lẽ không liên quan đến anh?”.“Người khắc Rối bóng cũng chẳng ít đâu, có phải cứ Rối bóng là dính dáng đến tôi?” Xương Đông lúc này dùng hai mảnh băng dính cố định lại miếng gạc, tránh bị bung ra - “Muốn tôi để tâm thì cũng được thôi, cứ xuất hiện lần nữa thì tôi sẽ chú ý thôi”.…Nơi này điều kiện sơ sài, Hôi Bát cũng chẳng giữ khách. Trước khi xe chạy Diệp Lưu Tây đem số di động của mình viết cho gã “Tôi rất trọng mặt mũi, lần sau anh có gặp ai thì hỏi họ xem, bên ngoài người ta nói về tôi thế nào, tôi muốn nghe thử”.Hôi Bát vội vàng đáp Lop Nur đường không khó đi. Sau khoảng hai mươi km lái xe thì tới …, nơi này đều là nước nhiễm phèn nhưng sau khi xử lý có thể đáp ứng nhu cầu sử dụng trong cuộc sống. Cũng từ nơi này có đường ống nước dẫn tới khu hồ cạn, cứ theo đường ống đi chắc chắn sẽ không hay ở chỗ, tuy trên đất vẫn có xác muối nhưng có máy ủi đất san phẳng thành đường, vậy nên chưa đến giữa trưa xe đã vào là trạm trung chuyển duy nhất có nơi đổ xăng, tiệm ăn, nơi bán thức ăn; thôn trấn tuy là nhỏ nhưng cũng nào nhiệt, không ít xe việt dã đi thám hiểm sa mạc dừng ở mặt đường, cũng không ngại tiệm ăn đơn sơ, đều dừng ở đây ăn uống. Ở chỗ này tỷ lệ gặp người trong nghề còn cao hơn ở Đôn Đông lái xe tới tòa nhà chính quyền, trên lầu là khách sạn, anh thuê một phòng, cũng không tính sẽ ở lại. Chủ yếu dừng tại đây để tắm rửa. Nói không quá chứ chốn này chỗ nào cũng thấy cát; các thiết bị đều được anh bọc trong nilon nhưng cách ngày cầm ra vẫn thấy vô số cát bên trong, cũng chẳng hiểu sao chúng lọt vào được nữa. Trên người càng thảm, trong tai, mũi, tóc… chỗ nào cũng thấy cát, ăn hay uống gì đó trong miệng cũng chỉ toàn thấy vị tiên phái nữ, Diệp Lưu Tây đi tắm lúc cô đang tắm, Xương Đông dẫn Đường Mập đi đổ xăng, và mua xăng dự trữ. Trên đường về còn ghé qua một cửa hàng bách này dựng bằng ván ép, có cả tầng hầm tích trữ rau dưa, có bán cả thịt thà, không ít khách khứa ra vào. Xương Đông đi vào mua sườn, lại nhặt thêm vài củ không có gì ngoài ý muốn thì đêm nay sẽ tới Long Thành, chính thức tiến vào nơi khô cằn không người ở. Ở địa phương như vậy nếu được ăn chút thịt hầm, uống canh nóng sẽ là sự hưởng thụ rất trả tiền, anh hỏi Đường Mập “Sao rồi, tính toán ổn thỏa chưa?”.Đường Mập khôn khéo đưa đẩy “Anh Đông, coi như là em đi du lịch thì anh cũng nên đưa em đi nốt những nơi còn lại chứ. Em nghe nói đi về hướng tây còn có Lâu Lan, rồi Tiểu Hà, rồi Mộ Thái Dương nữa chứ. Thôi thì cho em đi theo anh một đoạn nữa đi”.Lúc hắn trả lời ánh mắt đảo qua lại, biểu cảm không tự nhiên.
Chương 28Diệp Lưu Tây đi tới chỗ một đôi vợ chồng già tóc hoa râm, cả hai đeo kính, dáng vẻ trí thức, đi cùng một hướng dẫn viên du dẫn viên chậm rãi nói “Vừa rồi cháu có nói qua, Đôn Hoàng có hai danh quan Ngọc Môn Quan và Dương Quan. Lí do vì thời xưa con đường tơ lụa cổ đại ở Đôn Hoàng chia làm hai đường nam bắc; hướng bắc là Tây xuất Ngọc Môn, hiện nay là Lop Nur, Lâu Lan. Phía Nam ra khỏi Dương Quan chính là Takla Makan sa mạc. Đều là cung đường khó đi…”.Người đàn ông hỏi; “Tôi có thắc mắc, Đôn Hoàng bây giờ không được coi là thành phố lớn, thời cổ đại chắc còn nhỏ hơn. Sao lại phải phân chia hai đường giao thương nam bắc quan trọng, rồi lại xây dựng hai Quan thành ở một nơi nhỏ bé như vậy?”.Hướng dẫn viên ho khan “Cái này có lẽ do triều Hán lúc đó đang hưng thịnh…”.Ý nói người ta có tiền, muốn xây thì xây.“Tôi cũng muốn hỏi nữa, sử sách có ghi sứ giả và thương đội tới lui Ngọc Môn Quan đông đúc không dứt, nhưng cái nơi này hiện tại sao nhỏ thế. Hôm qua chúng tôi đi thăm Dương Quan, thấy nơi đó còn lớn hơn, còn cả chỗ bán vật lưu niệm…”.Hướng dẫn viên du lịch đành trả lời “… Lịch sử thật ra còn chứa rất nhiều bí ẩn. Thôi, bây giờ chúng ta đi phía này, xem phía bên trái thành một chút”.Diệp Lưu Tây còn muốn nghe thêm, mong bác gái hỏi thêm chút nữa, có điều hai vợ chồng họ tính tình đều hiền hòa, cũng chỉ cười không tính thấy bực bội, lại nghe Xương Đông nói.“Thật ra cũng rất nhiều người từng đề cập chuyện này, Ngọc Môn QuaN quá nhỏ”.Diệp Lưu Tây quay đầu lại thấy anh đứng cách mình không xa, chắc cũng nghe được đoạn đối thoại vừa rồi.“Vậy nên?”.Xương Đông nói “Theo sử sách ghi lại, Ngọc Môn Quan chắc chắn nằm ở khu vực này, tuy nhiên chưa có ai tìm được. Năm 1907, một nhà thám hiểm kiêm khảo cổ cá nhân ở vùng này phát hiện ra rất nhiều thẻ tre cổ thời Hán ở đây, vậy nên nhận định nơi này chính là Ngọc Môn Quan. Có điều nơi này thực sự quá nhỏ, thành ra vẫn rất nhiều người tin rằng Ngọc Môn Quan thật sự hiện tại vẫn chưa được tìm thấy”.Diệp Lưu Tây nói “Khả năng này cũng không lớn”.Dù sao Ngọc Môn Quan không phải ở khu vực không người, Quan thành thì quy mô chắc không thể nhỏ. Với trình độ khoa học kỹ thuật phát triển như hiện nay, cộng thêm trình độ khảo cổ, đến Lâu Lan cổ thành, Tinh Tuyệt cổ thành chôn vùi trong sa mạc đều đã lộ diện. Vậy Ngọc Môn Quan…Xương Đông trả lời “Không gì là không thể. Có thể vẫn bị chôn vùi trong sa mạc chăng. Còn nói lãng mạn một chút thì là bị phong hóa”.“Phong hóa?”.“Đúng vậy, nơi này điều kiện khắc nghiệt. Nếu trong nội địa còn có thể tu sửa tường thành, khai thác đá. Còn nơi này là tự khai thác tài nguyên tại chỗ, dùng cỏ lau, đất vàng, thanh liễu và đất nền mà đắp thành. Tây bắc bão cát lớn, gió thổi lăn cả đá tảng, bị phong hóa thì cũng không ngạc nhiên”.Diệp Lưu Tây ngẩng đầu nhìn di chỉ trước mặt “Nếu như cả tòa thành đều bị phong thực, vậy quả thật không thể tìm thấy”.Xương Đông lại tiếp lời “Cũng không chắc, Quan thành có thể biến mất, trở lại thành cát vàng tiếp tục tồn tại. Có lẽ Ngọc Môn Quan đã bị phong thực thành một cồn cát mỏng. Biết đâu đến một ngày nào đó, xảy ra bão cát lớn, vậy cả một tòa thành liền bị gió cuốn lên trời”.Sau đó anh im đó không xa, Đường Mập đã bắt đầu không kiên nhẫn nổi. Hắn ồn ào “Anh Đông, đi thôi, hai người xem gì lâu thế”.Sau khi cùng nói chuyện với Xương Đông, Diệp Lưu Tây chợt có cảm giác. Lúc định xoay người quay về, cô nhìn lại Ngọc Môn Quan, nói “Nếu như cát của cả tòa thành đều bị gió cuốn lên trời, liệu có thể ở trên không trung một lần nữa tập kết thành một Quan thành không? Nếu vậy thì đỉnh thật”.Cô không thể tìm ra từ thích hợp để hình dung, là khủng bố, lãng mạn, hay đồ tay vẫn buông thõng của Xương Đông chợt khẽ run không dễ phát dừng tại Ngọc Môn Quan nên khi đến Quỷ thành Yardang đã là sau giữa này lại càng nhiều khách du lịch, tuy nhiên không được phép tự lái xe đi vào. Du khách phải mua vé xe bus tới các điểm tham quan, các loại xe việt dã tự lái đều bị ngăn ở ngoài bãi đỗ Đông đi tới cửa kiểm phiếu làm thủ tục, Đường Mập thì đi lại loanh quanh ngoài bãi xe, tự chụp selfie phát lên dòng thời gian, xài filter chỉnh da thì hơi ảo quá mà không xài thì nhìn thô không chịu được. Trong lúc hắn đang do dự thì nghe mấy người tự lái xe việt dã đang càu nhàu, giọng khá gay gắt.“Cho dù có tự lái xe đi tới điểm tham quan thì cũng cấm đi chệch hướng đường chính, càng không thể tiến vào lòng chảo Lop Nur từ Quỷ thành Yardang – cái này là quy định của cục quản lý tài nguyên và lâm nghiệp”.“Mẹ nó, cục gì lại quản lý lẫn lộn sa mạc với rừng rậm? Chẳng lẽ không còn cách nào khác? Chẳng lẽ đi chuyến này phí công?”.“Nghe nói là vẫn cho xe đi vào được, đều là nhân lúc nhập nhoạng sáng, nhân viên công tác chưa tới, mà mò mẫm tiến vào Quỷ thành Yardang rồi chuồn đi. Cơ mà bị bắt được là đi đời đấy”.Đường Mập vội chạy ngược trở về, lại thêm mắm thêm muối kể với Diệp Lưu Tây “Chị Tây, chuyện này phiền toái rồi đây, chúng ta không đi tiếp được”.Diệp Lưu Tây lại không nóng nảy, Xương Đông kinh nghiệm như vậy, chuyện này chắc chắn anh đã tính đến. Cô nói với Đường Mập “Tôi sao lại cảm thấy cậu đây đang rất vui vẻ nhỉ?”.Nói như vậy không sai, với Đường Mập, Xương Đông bị đánh cũng tốt, đoàn xe gặp rắc rối cũng tốt, hắn đều sẽ vui vẻ. Dù sao chuyện cũng chẳng liên quan đến hắn.
Tây Xuất Ngọc Môn 2022 Tây Xuất Ngọc Môn Tây Xuất Ngọc Môn 2022 Diễn ViênBạch Vũ Nghê NiThể LoạiThảm Hiểm Hành Động Kì Bí Tây Xuất Ngọc Môn có kịch bản được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của tác giả Vĩ Ngư, nội dung thuộc thể loại thám hiểm kì bí, xoay quanh cặp đôi chính Xương Đông Bạch Vũ và Diệp Lưu Tây Nghê Ni. Xương Đông là người dẫn đoàn thám hiểm chuyên chinh phục các sa mạc mênh mông, chỉ vì một quyết định sai lầm hai năm trước đã khiến cho bạn gái cùng thành viên cả đoàn mất tích trong cơn bão cát, bản thân hứng chịu mọi lời chỉ trích từ người Lưu Tây là cô gái có lai lịch bí ẩn mà đến bản thân cô cũng mơ hồ không rõ. Hơn một năm trước, trong đêm khuya thanh vắng giữa sa mạc hoang vu, Diệp Lưu Tây giật mình tỉnh dậy phát hiện mình đang bị treo cổ bằng chiếc thòng lọng buộc trên một thân cây chết khô. Ký ức của cô từ đó bị gián đoạn, sau khi tỉnh lại chỉ phát hiện bên cạnh có một chiếc túi đen bên trong chứa đèn pin, cốc mã não đầu thú quý giá và chiếc máy ảnh kiểu cổ. Diệp Lưu Tây và Xương Đông bị sợi dây định mệnh dẫn dắt bước vào sa mạc mênh mông, cùng hé mở bức màn bí ấn của tòa thành Ngọc Môn Quan trong truyền thuyết và viết nên một câu chuyện tình yêu hư thực đan xen.
tây xuất ngọc môn xuất bản